Câu chuyện cuối tuần: Trái tim bao dung

Câu chuyện cuối tuần: Trái tim bao dung

Chuyện xưa kể lại rằng:

Trong thiền viện của thiền sư Tiên Nhai, có một vị tăng sinh rất ham chơi, vị này không chịu nổi cảnh vắng lặng yên bình của chốn thiền môn. Vào những buổi tối, vị tăng sinh này thường ra vách tường sau chùa, đặt một cái ghế để leo qua tường ra bên ngoài.

 

Sau khi thiền sư biết được, ngài không nói với ai. Một lần, vị tăng sinh này trèo tường trốn đi chơi, ngài đi theo phía sau và đem chiếc ghế để qua một bên rồi ngồi vào chỗ đó đợi vị học tăng trở về. Đêm khuya vắng vẻ, vị học tăng trở về, không biết chiếc ghế đã bị di chuyển nên vẫn leo qua vách tường và thò chân xuống ghế như mọi khi để vào chùa, nhưng khi vừa đặt chân xuống thì cảm thấy chiếc ghế dưới chân mình sao mềm mại là lạ, cúi xuống nhìn thì hoá ra mình đang đứng trên vai sư thầy mình. Lập tức vị học tăng hồn bay phách tán quỳ xuống nói không ra lời. Thiền sư liền đỡ vị học tăng đứng lên và nhẹ nhàng nói: “Đêm khuya sương nhiều, cẩn thận chứ ướt lạnh, hãy nhanh vào phòng nghỉ ngơi.”

 

Sau khi về phòng vị tăng sinh cứ phập phồng lo sợ không yên, trắng đêm không ngủ, lo sợ thiền sư sẽ trách phạt mình trước mặt đại chúng. Nhưng sự việc thì ngược lại, cứ ngày ngày trôi qua, thiền sư không nhắc đến chuyện, cũng không nói cho ai biết. Vị tăng trẻ tự trong lòng cảm thấy rất hổ thẹn vô cùng, từ đó về sau không dám trốn ra ngoài chơi mà quyết chí tu học, cuối cùng trở thành một vị tăng nổi tiếng đương thời.

 

Kính thưa quý vị và các bạn rất thân mến,

Nội dung của câu chuyện trên rất quen thuộc với đời thường của chúng ta. Tuy nhiên, nếu đặt mình vào cương vị của người thiền sư kia, bạn và tôi sẽ xử lý như thế nào? Nhà thơ nổi tiếng Gibrant đã từng nói:“Một con người vĩ đại có hai trái tim: một trái tim chảy máu và một trái tim bao dung”.

Sưu tầm

©2020 - GIÁO XỨ HƯNG VĂN. All rights reserved.